Hôm nay, vừa phải từ chối 1 món quà từ một người đang tán tỉnh mình. Món quà nhỏ thôi, chưa gặp mặt bao giờ nhưng anh ấy quan tâm và hỏi han hằng ngày. Sau một thời gian mình có tương tác trả lời lại thì cách đây chừng 1 tuần, mình đã phải nói rõ với anh rằng: mình chỉ xem anh là 1 người bạn, 1 người anh. Rằng anh hãy chăm lo cho công việc và sự nghiệp của anh, dính vào chuyện tình cảm bây giờ chỉ mệt thân. Anh nói đã hiểu và cũng giãn cách ra sự hỏi han vì sợ làm phiền đến mình. Bỗng 2-3 ngày trở lại đây, anh ấy lại hỏi thăm liên tục, và nhắc lại món quà muốn tặng mình khi hẹn gặp nhau. Mình lại một lần nữa thẳng thắn rằng, mình không đón nhận tình cảm của anh nên không dám nhận quà. Dù mình là người chủ động nói ra, nhưng trong lòng với cảm thấy buồn vì khiến một người chân thành như vậy hụt hẫng và thất vọng. Rồi nhận ra, sau bao nhiêu năm, từ hồi 18 tuổi, mình vẫn luôn giữ cái tính ấy. Đó là mình không muốn gieo hy vọng cho 1 người mà vốn dĩ mình nghĩ không thể tiến xa hơn. Nhớ cái...
Cảm ơn 1 người em đã tặng cuốn này cách đây cũng 6-7 năm, những lúc đó, tôi còn đang mê mải đọc những thể loại khác mà không nghĩ có lúc nào sẽ đọc cuốn này. Nhưng một khi đã cầm lên rồi thì lại khó dứt xuống. Cách kể chuyện sống động, cùng các tình tiết li kỳ có thật đã diễn ra, nhiều giọt nước mắt đã rơi. Để rồi nhận ra, khi ta được sinh ra ở một đất nước hoà bình, nơi con người có quyền tự do và bình đẳng, điều đó đã là một đặc ân. Vậy mà, chỉ vài chục năm trước — thậm chí ngay lúc này, vẫn có những nơi phụ nữ bị đối xử như một nô lệ, như thể sinh ra làm nữ giới đã là một cái tội. Câu chuyện của Souad là một minh chứng. Đó không phải tên thật của cô — mà là bút danh của một người phụ nữ đã sống sót sau tội ác do chính gia đình mình gây ra. Những năm 1980, cô bị thiêu sống chỉ vì đem lòng yêu một người đàn ông. Dù may mắn được cứu, Souad mang theo suốt đời những vết thương cả thể xác lẫn tinh thần. Đau lòng hơn, sau hàng chục năm, mỗi năm thế giới vẫn ghi nhận khoảng 6000 vụ ...