Độ khoảng 2 năm trở lại đây, từ ngày gia nhập CLB Bóng Bàn An Lạc, sau
giờ làm việc (đi đâu, làm gì, hẹn với ai) thì tôi cũng cố về nhà trước 6pm, vì
đó là 'giờ vàng' trong ngày của tôi, giờ mà tôi và các thành viên khác (toàn là
men) có thể thỏa sức oánh bóng bàn và hò hét, xả stress.
Tầm giờ đó các chị em phụ nữ còn đang 'tất
tả' với nồi niêu soong chảo, bếp núc, và tắm rửa cho con cái thì tôi lại nhởn
nhơ mặc quần sooc, áo thun, giầy thể thao và tung tẩy với cái vợt của mình ra
phòng tập. Các chị em trong khu nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên lắm, xen vào đó
một chút thắc mắc, một chút ghen tỵ. "Không hiểu loại phụ nữ gì mà có thể
'tự do vui vẻ' vào cái giờ này?"
Trước hết, phải nói là tôi 'may mắn' được
gia đình ủng hộ và tạo điều kiện tối đa cho việc tập thể thao để khỏe mạnh,
giảm béo, bởi tôi 'quá béo'. Nên 'giờ thể thao' được xem là 1 trong những 'hạng
mục' được ưu tiên trong ngày.
Thứ hai, do việc sắp xếp các hoạt động
sinh hoạt trong gia đình cũng khá hợp lý, chị giúp việc nhà tôi nấu cơm từ 5pm-6pm,
nên lúc tôi đi làm về là con gái tôi chuẩn bị tự ăn, và có bà nội 'giám sát'.
Nói cách khác, sự 'vắng mặt' của tôi trong khoảng thời gian 6pm-7pm không ảnh
hưởng gì tới sinh hoạt gia đình.
Trong trường hợp chị giúp việc về quê,
không ai nấu cơm, thì tôi sẽ về nhà sớm hơn thường lệ, và bắt đầu nấu cơm từ
5pm, và kịp nấu cơm xong, cũng như tắm rửa xong cho con gái, và kịp giờ vàng
cho môn thể thao yêu thích của mình. Tôi sẽ nhờ chồng tôi hoặc bà nội 'giám sát' việc con
gái ăn cơm và tiếp tục với 'sự nghiệp' khỏe mạnh và 'giảm béo' của mình. Trong t/h
này, tôi sẽ cần rời phòng tập sớm hơn, thường là 6h45pm để làm nóng thức ăn cho bữa
tối và kịp ăn tối lúc 7pm.
Vì vậy, có thể nói là tôi luôn có thể thu
xếp 'quota' giờ vàng chơi bóng bàn mỗi chiều. Trừ t/h bất khả kháng như con ốm
quá, hoặc ngoài tôi ra, không ai giúp trông con thì đành chịu.
Nhiều người phụ nữ khác họ không 'đang
tâm' để người khác làm những việc mà đáng lẽ ra họ phải 'nhúng tay' vào, ví dụ
như họ phải là người trực tiếp nêm gia vị cho thức ăn, hay họ phải là người
trực tiếp tắm cho con, hay là người tự tay đút cho con từng thìa, rồi tự lau
nhà, tự dọn dẹp....Họ muốn tự mình chăm chút và làm nhiều thứ nữa...mà quên đi
việc 'bản thân' cũng cần được quan tâm. Tôi không phủ nhận họ. Họ là những
người phụ nữ đảm đang, quán xuyến việc nhà, giỏi chăm con, họ cũng 'quá giỏi'
để đôi khi hiểu rằng họ cũng 'mệt mỏi' lắm và được ghi nhận, cũng như được
quyền 'phàn nàn', 'than vãn'.
Quan điểm sống của tôi có phần khác với
họ. Tôi có thể chịu được sự 'bớt gọn gàng một chút', 'bớt sạch một chút', chẳng
hạn, thay vì mỗi ngày phải lau nhà 1 lần, tôi có thể chấp nhận việc 2 ngày lau
nhà 1 lần. Vì vậy, tôi có thể giao phó những việc nhà cho chị giúp việc và tin
cậy về sự chỉn chu của chị. (Thực tế là chị còn dọn dẹp sạch sẽ và chỉn chu hơn
tôi, tôi tin tưởng là đương nhiên :)). Tôi có thể an tâm và dành thời gian cho
hoạt động mình yêu thích. Đổi lại, tôi có thể tự bản thân mình thấy vui vẻ,
hạnh phúc, sảng khoái. Khi tôi vui vẻ, hạnh phúc, tôi lại chia sẻ được niềm vui
đó cho mọi người trong gia đình. Tôi cũng học được 1 điều từ rất lâu rằng: đàn
ông rất sợ nghe phàn nàn, nghe than vãn, và 15 năm nay, tôi chẳng bao giờ phàn
nàn, cằn nhằn hay than vãn điều gì cả. Tôi cứ vui vẻ sống, hồn nhiên sống, và
tạo bầu không khí vui vẻ đó cho gia đình mình.
Nhận xét