Mình có hỏi 1 'ông anh' thành đạt (sn69) rằng theo anh thì độ tuổi 30 cần làm gì để không phải hối tiếc, để đến khi ngoài 40 không phải nói câu 'nếu mà'. Vòng vo câu chuyện một hồi vẫn chưa thấy câu trả lời, mình hỏi lại câu hỏi cũ và anh trả lời trong trầm ngâm rằng, mình đang sống ở độ tuổi đẹp nhất cuộc đời, độ tuổi đủ chín chắn để hiểu và cũng đủ thời gian để làm điều mình đam mê, hãy theo đuổi đam mê của mình. Mình 'chêm' vào câu 'kèm theo sự tỉnh táo nữa'. Ông anh nghĩ rằng 'sự tỉnh táo mình có thừa'. Vậy mà trước giờ, mình làm theo bản năng là chủ yếu. Có lẽ bởi những năm trước mình 'cứ lao đi' mà ít khi 'nhìn lại', có thể mình vẫn may mắn cứ tiến lên mà chưa nếm 'đủ thất bại' để dừng, hay mình đã không thành thật với bản thân để 'lấp liếm' những sai lầm và tiếp tục bước đi không suy xét. Thiên hạ lừa nhau đầy ra đấy, nhưng có lẽ chỉ đến khi bạn bị mắc lừa thì bài học mới thực sự ngấm, còn học từ kinh ...
Thật thú vị khi tình cờ trên đường đời kết thêm 1 người bạn mới, chộp được 1 luồng tư tưởng mới và chợt nhận ra có nhiều thứ mình cần thay đổi. Có khi nào, sau những đợt thay đổi liên tục ấy, ta tìm được đường trở về với chính mình?