Mặc dù những người bạn thân của tôi luôn khen khả năng 'gây dựng mối quan hệ chân thành và sâu sắc' của tôi với họ. Họ nghĩ rằng tôi quan hệ xã hội rộng và không thể tin rằng tôi là người có thể 'lười' chăm sóc các mối quan hệ của mình. Sự thực thì tôi rất lười chăm sóc các mối quan hệ cũ và lâu lâu ít 'tương tác' với mình. Tôi đã đọc cuốn 'Đừng bao giờ đi ăn 1 mình' của Keith Ferrazzi và cũng hiểu nguyên tắc mà ông đưa ra, là nên thường xuyên, định kỳ quan tâm, thăm hỏi chân thành những mối quan hệ cũ. Để không phải bỗng nhiên một ngày đẹp trời bạn cần sự giúp đỡ của họ, bạn mới nhấc điện thoại nhờ. Như vậy vô duyên lắm. Biết là vậy, nhưng tôi vẫn 'lười'. Bù lại, tôi có 1 số nguyên tắc mà đã sử dụng từ hồi sinh viên, có thể đó là lý do phần nào vớt vát được 'khiếm khuyết của tôi'. Thứ nhất, trong tất cả các mối quan hệ của mình, dù thân sơ, nếu có ai đó cần sự trợ giúp của tôi, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ trong khả năng của mình mà khô...
Thật thú vị khi tình cờ trên đường đời kết thêm 1 người bạn mới, chộp được 1 luồng tư tưởng mới và chợt nhận ra có nhiều thứ mình cần thay đổi. Có khi nào, sau những đợt thay đổi liên tục ấy, ta tìm được đường trở về với chính mình?