Mặc dù những người bạn thân của tôi luôn khen khả năng 'gây dựng mối quan hệ chân thành và sâu sắc' của tôi với họ. Họ nghĩ rằng tôi quan hệ xã hội rộng và không thể tin rằng tôi là người có thể 'lười' chăm sóc các mối quan hệ của mình.
Sự thực thì tôi rất lười chăm sóc các mối quan hệ cũ và lâu lâu ít 'tương tác' với mình. Tôi đã đọc cuốn 'Đừng bao giờ đi ăn 1 mình' của Keith Ferrazzi và cũng hiểu nguyên tắc mà ông đưa ra, là nên thường xuyên, định kỳ quan tâm, thăm hỏi chân thành những mối quan hệ cũ. Để không phải bỗng nhiên một ngày đẹp trời bạn cần sự giúp đỡ của họ, bạn mới nhấc điện thoại nhờ. Như vậy vô duyên lắm.
Biết là vậy, nhưng tôi vẫn 'lười'. Bù lại, tôi có 1 số nguyên tắc mà đã sử dụng từ hồi sinh viên, có thể đó là lý do phần nào vớt vát được 'khiếm khuyết của tôi'.
Thứ nhất, trong tất cả các mối quan hệ của mình, dù thân sơ, nếu có ai đó cần sự trợ giúp của tôi, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ trong khả năng của mình mà không vụ lợi, tôi cũng không hề cảm thấy khó chịu nếu người đó không 'cảm ơn' mình. Tuy nhiên, trong trường hợp 'ngửi' thấy mùi của sự 'lợi dụng' thì tôi cũng sẵn sàng lên tiếng và 'cho bay' luôn mối quan hệ đó.
Thứ hai, nguyên tắc mà tôi áp dụng rất tốt và trung thành, đó là mỗi khi tôi có cảm xúc, nhớ tới một người bạn, một người thân, hoặc 1 kỷ niệm nào đó, hoặc 1 điều gì đó khiến tôi liên tưởng tới họ, tôi sẽ ngay lập tức tìm cách 'kết nối' với họ, có thể là 1 cuộc điện thoại, 1 email gửi đường link liên quan, 1 lá thư, hoặc hẹn gặp.
Chẳng hạn, khi tôi xem tivi tối giao thừa Tết Tây, họ đang 'truyền hình trực tiếp' cảnh đón giao thừa trên nước Nhật Bản, nơi có những đối tác và những người bạn Nhật Bản của tôi. Ngay lập tức tôi gửi 1 post chúc mừng năm mới tới họ và nói rằng Đài VTV1 Vietnam đang ghi hình cảnh 'đếm ngược' thời khắc giao thừa nước họ.
Khi tôi đọc 1 bài báo và thấy liên quan tới bất kỳ người bạn nào mà tôi đang biết họ đang cần hoặc cung cấp được thông tin liên quan, ngay lâp tức tôi sẽ gửi đường link cho họ, kèm theo vài dòng chú thích ngắn ngủi. Hoặc nếu cảm xúc đủ 'lớn' để tôi có thể dành thời gian viết 1 lá thư với những kỷ niệm ùa về, tôi sẽ làm ngay khi có thể.
Những món quà nhỏ xinh, ý nghĩa, không cần đắt tiền, mà cần có sự 'cá biệt hóa' cao, dành riêng cho họ, cũng đủ làm họ 'chất ngất'.
Đối với tôi cảm xúc thật rất quan trọng, và quan trọng hơn là khi bạn có cảm xúc, bạn cần học cách 'biểu lộ' và 'thể hiện' cảm xúc đó với người thân yêu, và nếu có thể là 'ngay lập tức' thì còn gì tuyệt vời hơn, bởi lúc đó bạn đã 'truyền tải' được nguyên vẹn cảm xúc của mình. Đừng để chậm trễ hơn, có thể bạn sẽ 'nguội' đi rồi cho vào quên lãng. Khi bạn đang có 'cảm xúc', thì 1 lời nói dù ngắn gọn, súc tích, không hoa mỹ, vẫn hết sức cuốn hút, đầy cảm hứng vì nó chân thành, tức thời và xuất phát từ trái tim bạn. Tôi tin rằng, người nhận được những thông điệp của bạn sẽ 'cảm nhận' được nguyên vẹn, chứ không chỉ đơn giản là 'đọc' được những dòng chữ đó của bạn.
Tôi cảm thấy rất tiếc với những người không có khả năng 'biểu lộ' cảm xúc của mình với những người mình thương yêu. Ngay cả khi họ đang 'chất chứa cảm xúc' mà còn không thể hiện được, thì thử hỏi khi bình thường không có cảm xúc đó, thì bằng cách nào, đối phương có thể 'cảm nhận' được tình cảm và sự quan tâm chân thành của họ.
Tôi vẫn sống theo phương châm 'if tomorrow never comes', sống tập trung vào ngày hôm nay, vào hiện tại, tôi không tin nhiều vào những lời hứa xa vời, tôi chăm chút cho các mối quan hệ hiện tại và nếu có điều gì nhắn nhủ, tôi sẽ làm 'ngay và luôn' để không phải hối tiếc.
Sự thực thì tôi rất lười chăm sóc các mối quan hệ cũ và lâu lâu ít 'tương tác' với mình. Tôi đã đọc cuốn 'Đừng bao giờ đi ăn 1 mình' của Keith Ferrazzi và cũng hiểu nguyên tắc mà ông đưa ra, là nên thường xuyên, định kỳ quan tâm, thăm hỏi chân thành những mối quan hệ cũ. Để không phải bỗng nhiên một ngày đẹp trời bạn cần sự giúp đỡ của họ, bạn mới nhấc điện thoại nhờ. Như vậy vô duyên lắm.
Biết là vậy, nhưng tôi vẫn 'lười'. Bù lại, tôi có 1 số nguyên tắc mà đã sử dụng từ hồi sinh viên, có thể đó là lý do phần nào vớt vát được 'khiếm khuyết của tôi'.
Thứ nhất, trong tất cả các mối quan hệ của mình, dù thân sơ, nếu có ai đó cần sự trợ giúp của tôi, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ trong khả năng của mình mà không vụ lợi, tôi cũng không hề cảm thấy khó chịu nếu người đó không 'cảm ơn' mình. Tuy nhiên, trong trường hợp 'ngửi' thấy mùi của sự 'lợi dụng' thì tôi cũng sẵn sàng lên tiếng và 'cho bay' luôn mối quan hệ đó.
Thứ hai, nguyên tắc mà tôi áp dụng rất tốt và trung thành, đó là mỗi khi tôi có cảm xúc, nhớ tới một người bạn, một người thân, hoặc 1 kỷ niệm nào đó, hoặc 1 điều gì đó khiến tôi liên tưởng tới họ, tôi sẽ ngay lập tức tìm cách 'kết nối' với họ, có thể là 1 cuộc điện thoại, 1 email gửi đường link liên quan, 1 lá thư, hoặc hẹn gặp.
Chẳng hạn, khi tôi xem tivi tối giao thừa Tết Tây, họ đang 'truyền hình trực tiếp' cảnh đón giao thừa trên nước Nhật Bản, nơi có những đối tác và những người bạn Nhật Bản của tôi. Ngay lập tức tôi gửi 1 post chúc mừng năm mới tới họ và nói rằng Đài VTV1 Vietnam đang ghi hình cảnh 'đếm ngược' thời khắc giao thừa nước họ.
Khi tôi đọc 1 bài báo và thấy liên quan tới bất kỳ người bạn nào mà tôi đang biết họ đang cần hoặc cung cấp được thông tin liên quan, ngay lâp tức tôi sẽ gửi đường link cho họ, kèm theo vài dòng chú thích ngắn ngủi. Hoặc nếu cảm xúc đủ 'lớn' để tôi có thể dành thời gian viết 1 lá thư với những kỷ niệm ùa về, tôi sẽ làm ngay khi có thể.
Những món quà nhỏ xinh, ý nghĩa, không cần đắt tiền, mà cần có sự 'cá biệt hóa' cao, dành riêng cho họ, cũng đủ làm họ 'chất ngất'.
Đối với tôi cảm xúc thật rất quan trọng, và quan trọng hơn là khi bạn có cảm xúc, bạn cần học cách 'biểu lộ' và 'thể hiện' cảm xúc đó với người thân yêu, và nếu có thể là 'ngay lập tức' thì còn gì tuyệt vời hơn, bởi lúc đó bạn đã 'truyền tải' được nguyên vẹn cảm xúc của mình. Đừng để chậm trễ hơn, có thể bạn sẽ 'nguội' đi rồi cho vào quên lãng. Khi bạn đang có 'cảm xúc', thì 1 lời nói dù ngắn gọn, súc tích, không hoa mỹ, vẫn hết sức cuốn hút, đầy cảm hứng vì nó chân thành, tức thời và xuất phát từ trái tim bạn. Tôi tin rằng, người nhận được những thông điệp của bạn sẽ 'cảm nhận' được nguyên vẹn, chứ không chỉ đơn giản là 'đọc' được những dòng chữ đó của bạn.
Tôi cảm thấy rất tiếc với những người không có khả năng 'biểu lộ' cảm xúc của mình với những người mình thương yêu. Ngay cả khi họ đang 'chất chứa cảm xúc' mà còn không thể hiện được, thì thử hỏi khi bình thường không có cảm xúc đó, thì bằng cách nào, đối phương có thể 'cảm nhận' được tình cảm và sự quan tâm chân thành của họ.
Tôi vẫn sống theo phương châm 'if tomorrow never comes', sống tập trung vào ngày hôm nay, vào hiện tại, tôi không tin nhiều vào những lời hứa xa vời, tôi chăm chút cho các mối quan hệ hiện tại và nếu có điều gì nhắn nhủ, tôi sẽ làm 'ngay và luôn' để không phải hối tiếc.
Ngày hôm nay, bạn đã nói lời yêu thương tới người mình quan tâm chưa?
Nhận xét