Mọi thứ đều có liên quan hết
Hồi còn tham gia BNI chapter warrior, có một câu nói được nhắc tới rất nhiều lần, đó là 'cách bạn làm một việc là cách bạn làm mọi việc'. Đó là khi tôi bị 'chỉ trích' về động tác vỗ tay hời hợt và thiếu lửa. Tôi chỉ rút kinh nghiệm về việc vỗ tay khí thế hơn cho những lần sau nhưng thực tình không mấy bận tâm câu nói đó.
Với môn thể thao yêu thích của mình, bóng bàn, tôi cảm thấy thực sự bối rối và mất tập trung khi nghe những câu như 'em chơi chẳng có cảm xúc gì cả', 'sao không tấn công', 'phòng thủ mãi thì chỉ thế thôi', 'đừng bận tâm thắng thua'...Lúc đó tôi thấy chẳng còn là mình nữa, đánh như cái bóng của chính mình vậy. Có thể hên xui, nhờ phòng thủ dẻo dai mà tôi thắng được 1-2 trận, nhưng về lâu dài thì đúng là tôi đang đi thụt lùi khi cố 'níu' vào điểm mạnh 'mỏng manh' đó của mình mà không luyện tập những kỹ năng mới.
Trong công việc thì sao, mặc dù luôn miệng nói rằng, BigShe.vn là niềm đam mê của tôi, thời trang người béo là sự nghiệp mà tôi muốn làm cho 10 năm nữa, 20 năm nữa, 30 năm nữa. Tôi cũng bỏ vào đó 3 năm tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình và cả một mớ tiền, bất chấp sự phản đối của cả gia đình nội ngoại, người duy nhất ủng hộ tôi là em trai tôi. Tôi thể hiện như mình sống chết với nó vậy. Có anh bạn nói rằng: 'anh thấy cô thật dũng cảm'. Tôi chỉ biết cười nhạt, điều đó có nghĩa lý gì khi tôi chưa làm ăn hiệu quả và kiếm được tiền từ nó.
Trong gia đình, ngoài thời gian dành cho bản thân và chơi với con gái vào buổi tối thì gần như tôi cũng là 1 thành viên 'vật vờ' trong gia đình. Việc kiếm tiền nuôi gia đình đã có chồng lo, việc đi chợ đã có bà nội lo, việc nội trợ, cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp đã có chị giúp việc lo. Tôi nhàn quá đi và chẳng phải bận tâm việc gì. Sự nhàn hạ đó đã biến tôi trở thành 1 con người phụ thuộc, nhu nhược, ỷ lại, lười biếng và vô trách nhiệm trong gia đình. Bởi cũng chẳng đóng góp được gì cho gia đình ngoài việc chơi và giáo dục con cái, tiếng nói của tôi trong gia đình cũng bé dần và mờ nhạt.
Tôi sực tỉnh và nhận thức ra khi...
'Anh tưởng rằng em rất đam mê bóng bàn, nhưng hóa ra không phải'
'Em cứ như sợ gì mà sao không dám tấn công, phòng thủ mãi cũng chỉ đến thế mà thôi'
'Chị phải làm BigShe như thể chị cũng phải lo các bài toán cơm áo gạo tiền như một người bình thường, chứ không làm như thế này được'
'Mẹ thấy con cứ đụt người đi, không năng động và tự tin, vật vờ, đến cả quyền làm mẹ cũng không khéo chẳng còn'...
Mọi việc hóa ra đều có liên quan đến nhau hết, một thái độ sống hời hợt, sống trong sợ hãi và đánh mất bản thân dù bạn có tỏ ra bên ngoài như thế nào thì nó vẫn phản ánh trong mọi ngóc ngách của cuộc sống, và bạn sẽ ăn đủ, đặc biệt khi tất cả những 'hệ lụy' đó đến cùng 1 lúc vào thời điểm bạn mang bầu và thất nghiệp. Đến hôm nay, sau khi mẹ tôi nói 1 câu động chạm đến 'quyền làm mẹ' của tôi thì tôi mới dám thừa nhận rằng hóa ra bao lâu nay, ẩn sau bức tranh về 1 cuộc sống nhàn hạ, không phải lo nghĩ gì, đó là tôi đã đánh mất bản thân mình ngay trong chính ngôi nhà mình đang ở. Tôi đã không dám đứng lên bảo vệ chính kiến, quan điểm của mình, hay đấu tranh cho điều mà tôi cho là đúng. Thay vào đó tôi tặc lưỡi bỏ qua, và buông xuôi bởi tôi đang được 'hưởng lợi' từ sự nhàn hạ đó. Xét lại, tôi dường như chỉ làm tốt đúng 1 vai trò, đó là làm bạn với những người bạn thân, những người tôi yêu quý, làm bạn với mẹ tôi, làm bạn với em tôi, và làm bạn với con gái tôi. Còn lại, tôi thất bại với các vai trò: làm người quản lý kinh doanh, làm vợ, làm con dâu, làm mẹ.
Xem ra, cuộc sống của tôi tiếp đây sẽ là một chiến chiến đấu, đấu tranh không ngừng nghỉ để có thể được là chính mình. Cuộc sống như vậy có mệt mỏi không? Sao không chỉ đơn giản là chia sẻ và giúp nhau tiến bộ và hoàn thiện, thay vì thách thức nhau: 'em bao tuổi rồi, tự nghĩ đi'.
Khi qua tuổi 30, tôi nhận ra, cái mình cần là một mái ấm gia đình, một gia đình có sự chia sẻ, quan tâm, tôn trọng và tin tưởng nhau. Tôi không cần một gia đình quá đầy đủ và chạy theo nhà to hơn, xe đẹp hơn. Tôi cần một gia đình mà cuối tuần có thể đưa nhau đi đây đó, buổi tối vợ chồng, con cái có thời gian chơi với nhau, quan tâm lẫn nhau.
Vì vậy, dù nguyên nhân là gì, thì tôi cũng thừa nhận mình đã sai khi lựa chọn lối sống hời hợt, buông xuôi. Việc đầu tiên tôi làm sẽ là sửa sai, thay đổi chính mình trước khi mong người khác thay đổi. Tôi sẽ đấu tranh để được là chính mình, dù có ở đâu hay ở với ai. Lựa chọn lối sống quyết liệt, rõ ràng và có trách nhiệm trong mọi việc tôi làm. Tôi từng là 1 cô gái mạnh mẽ và quyết tâm, nghị lực lắm mà. Dù kết quả có như thế nào tôi cũng sẽ không hối hận vì mình đã cố gắng.
Bài viết này sẽ đánh 1 dấu mốc cho cuộc đời tôi, tuổi 33 của tôi, sẽ không quá muộn để làm lại.
Hồi còn tham gia BNI chapter warrior, có một câu nói được nhắc tới rất nhiều lần, đó là 'cách bạn làm một việc là cách bạn làm mọi việc'. Đó là khi tôi bị 'chỉ trích' về động tác vỗ tay hời hợt và thiếu lửa. Tôi chỉ rút kinh nghiệm về việc vỗ tay khí thế hơn cho những lần sau nhưng thực tình không mấy bận tâm câu nói đó.
Với môn thể thao yêu thích của mình, bóng bàn, tôi cảm thấy thực sự bối rối và mất tập trung khi nghe những câu như 'em chơi chẳng có cảm xúc gì cả', 'sao không tấn công', 'phòng thủ mãi thì chỉ thế thôi', 'đừng bận tâm thắng thua'...Lúc đó tôi thấy chẳng còn là mình nữa, đánh như cái bóng của chính mình vậy. Có thể hên xui, nhờ phòng thủ dẻo dai mà tôi thắng được 1-2 trận, nhưng về lâu dài thì đúng là tôi đang đi thụt lùi khi cố 'níu' vào điểm mạnh 'mỏng manh' đó của mình mà không luyện tập những kỹ năng mới.
Trong công việc thì sao, mặc dù luôn miệng nói rằng, BigShe.vn là niềm đam mê của tôi, thời trang người béo là sự nghiệp mà tôi muốn làm cho 10 năm nữa, 20 năm nữa, 30 năm nữa. Tôi cũng bỏ vào đó 3 năm tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình và cả một mớ tiền, bất chấp sự phản đối của cả gia đình nội ngoại, người duy nhất ủng hộ tôi là em trai tôi. Tôi thể hiện như mình sống chết với nó vậy. Có anh bạn nói rằng: 'anh thấy cô thật dũng cảm'. Tôi chỉ biết cười nhạt, điều đó có nghĩa lý gì khi tôi chưa làm ăn hiệu quả và kiếm được tiền từ nó.
Trong gia đình, ngoài thời gian dành cho bản thân và chơi với con gái vào buổi tối thì gần như tôi cũng là 1 thành viên 'vật vờ' trong gia đình. Việc kiếm tiền nuôi gia đình đã có chồng lo, việc đi chợ đã có bà nội lo, việc nội trợ, cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp đã có chị giúp việc lo. Tôi nhàn quá đi và chẳng phải bận tâm việc gì. Sự nhàn hạ đó đã biến tôi trở thành 1 con người phụ thuộc, nhu nhược, ỷ lại, lười biếng và vô trách nhiệm trong gia đình. Bởi cũng chẳng đóng góp được gì cho gia đình ngoài việc chơi và giáo dục con cái, tiếng nói của tôi trong gia đình cũng bé dần và mờ nhạt.
Tôi sực tỉnh và nhận thức ra khi...
'Anh tưởng rằng em rất đam mê bóng bàn, nhưng hóa ra không phải'
'Em cứ như sợ gì mà sao không dám tấn công, phòng thủ mãi cũng chỉ đến thế mà thôi'
'Chị phải làm BigShe như thể chị cũng phải lo các bài toán cơm áo gạo tiền như một người bình thường, chứ không làm như thế này được'
'Mẹ thấy con cứ đụt người đi, không năng động và tự tin, vật vờ, đến cả quyền làm mẹ cũng không khéo chẳng còn'...
Mọi việc hóa ra đều có liên quan đến nhau hết, một thái độ sống hời hợt, sống trong sợ hãi và đánh mất bản thân dù bạn có tỏ ra bên ngoài như thế nào thì nó vẫn phản ánh trong mọi ngóc ngách của cuộc sống, và bạn sẽ ăn đủ, đặc biệt khi tất cả những 'hệ lụy' đó đến cùng 1 lúc vào thời điểm bạn mang bầu và thất nghiệp. Đến hôm nay, sau khi mẹ tôi nói 1 câu động chạm đến 'quyền làm mẹ' của tôi thì tôi mới dám thừa nhận rằng hóa ra bao lâu nay, ẩn sau bức tranh về 1 cuộc sống nhàn hạ, không phải lo nghĩ gì, đó là tôi đã đánh mất bản thân mình ngay trong chính ngôi nhà mình đang ở. Tôi đã không dám đứng lên bảo vệ chính kiến, quan điểm của mình, hay đấu tranh cho điều mà tôi cho là đúng. Thay vào đó tôi tặc lưỡi bỏ qua, và buông xuôi bởi tôi đang được 'hưởng lợi' từ sự nhàn hạ đó. Xét lại, tôi dường như chỉ làm tốt đúng 1 vai trò, đó là làm bạn với những người bạn thân, những người tôi yêu quý, làm bạn với mẹ tôi, làm bạn với em tôi, và làm bạn với con gái tôi. Còn lại, tôi thất bại với các vai trò: làm người quản lý kinh doanh, làm vợ, làm con dâu, làm mẹ.
Xem ra, cuộc sống của tôi tiếp đây sẽ là một chiến chiến đấu, đấu tranh không ngừng nghỉ để có thể được là chính mình. Cuộc sống như vậy có mệt mỏi không? Sao không chỉ đơn giản là chia sẻ và giúp nhau tiến bộ và hoàn thiện, thay vì thách thức nhau: 'em bao tuổi rồi, tự nghĩ đi'.
Khi qua tuổi 30, tôi nhận ra, cái mình cần là một mái ấm gia đình, một gia đình có sự chia sẻ, quan tâm, tôn trọng và tin tưởng nhau. Tôi không cần một gia đình quá đầy đủ và chạy theo nhà to hơn, xe đẹp hơn. Tôi cần một gia đình mà cuối tuần có thể đưa nhau đi đây đó, buổi tối vợ chồng, con cái có thời gian chơi với nhau, quan tâm lẫn nhau.
Vì vậy, dù nguyên nhân là gì, thì tôi cũng thừa nhận mình đã sai khi lựa chọn lối sống hời hợt, buông xuôi. Việc đầu tiên tôi làm sẽ là sửa sai, thay đổi chính mình trước khi mong người khác thay đổi. Tôi sẽ đấu tranh để được là chính mình, dù có ở đâu hay ở với ai. Lựa chọn lối sống quyết liệt, rõ ràng và có trách nhiệm trong mọi việc tôi làm. Tôi từng là 1 cô gái mạnh mẽ và quyết tâm, nghị lực lắm mà. Dù kết quả có như thế nào tôi cũng sẽ không hối hận vì mình đã cố gắng.
Bài viết này sẽ đánh 1 dấu mốc cho cuộc đời tôi, tuổi 33 của tôi, sẽ không quá muộn để làm lại.
Nhận xét