Chẳng là 2 tuần trở lại đây, mỗi lần con gặp con gái đều thấy con ăn rất chậm, không tập trung và không có cảm giác ăn ngon miệng. Lo lắng hỏi xem có chuyện gì khiến con buồn vậy thì con trả lời rằng con không thích bị trêu mà anh họ và bác họ cứ trêu con, những chuyện đó cứ ở trong não khiến con không quên được. Nếu con gái mình cứ hồn nhiên đúng tuổi thì chẳng có j phải bàn. Một đứa trẻ 6 tuổi thì cần j phải suy nghĩ mệt vậy? Nếu mình nói với Ng lớn rằng đừng trêu nó nữa, nó cứ ám ảnh rồi ko tập trung học tập được. Đó ko phải giải pháp, bởi con mình sẽ còn phải đương đầu với sự trêu trọc của bạn bè, rồi xã hội nữa, mình có đi theo mà bảo vệ mãi được đâu? Nghĩ một lúc rồi mình nói với con rằng: "con hãy coi nỗi buồn đó như bãi ị vậy, mỗi khi ị xong, con làm ?" - Con giật nước - Đúng - Nhưng nếu con giật lần 1 không hết thì sao? - Thì làm gì tiếp? - Con giật nước tiếp. - Đúng rồi, vậy khi con giật xong con sẽ không còn thấy bãi ị nữa. Chẳng lẽ con lại moi bãi ị lên à? Sau đó ...
Thật thú vị khi tình cờ trên đường đời kết thêm 1 người bạn mới, chộp được 1 luồng tư tưởng mới và chợt nhận ra có nhiều thứ mình cần thay đổi. Có khi nào, sau những đợt thay đổi liên tục ấy, ta tìm được đường trở về với chính mình?