Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2018

Reviews Xây dựng một nhóm kinh doanh thành công của Blair Singer

Câu chuyện về công ty vận tải và quy luật “Không bao giờ bỏ bạn khi cần thiết” Một hãng giao nhận vận tải luôn lấy chữ tín với khách hàng làm phương châm hành động. Họ có 1 chuyến hàng cần được giao lúc 3h sáng. Vào lúc 23h đêm, khi chắc chắn công việc không thể hoàn thành trước hạn định, trưởng ca trực đêm nhấc điện thoại gọi cho ca ngày nhờ họ đến giúp. Mặc dù những đồng nghiệp ca ngày đó đã làm việc nguyên cả ngày trời hôm trước, nhưng không ai phàn nàn gì về chuyện đó cả. Các nhân viên ca ngày đảm nhận công việc giấy tờ và quản lý để nhân viên ca đêm tập trung bốc hàng lên xe cho kịp giờ. Công việc hoàn tất vào khoảng 2h45 và mọi người đều mệt lả nhưng rất phấn chấn. Chính nhờ quy luật “không bao giờ bỏ bạn khi cần thiết này” mà không ai cảm thấy mình cô độc và không ai cảm thấy bị bỏ rơi. Hãy trả lời thành thật cho tôi đi, nếu bạn là trưởng ca trực đêm đó, bao nhiêu % cơ hội bạn có thể gọi được cho đồng đội của mình tới giúp một cách vui vẻ và sẵn sàng? Nếu chỉ đơn thuần dựa ...

Insight của người già

Hôm rồi tôi có đi thăm một nhỏ bạn, nó kể cho tôi nghe câu chuyện này. Hàng xóm cạnh nhà nó ở là một cặp vợ chồng già. Hai bác tuổi cũng hơn 60, nhà có nếp tẻ đầy đủ và cũng có cháu nội, cháu ngoại cả rồi. Hai bác ở riêng để cho các con được tự do. Bác trai hằng ngày vẫn đi làm, bác gái vì bị liệt nên di chuyển cũng khó khăn, luôn cần phải vịn vào một cái xe đẩy. Mặc dù vậy, bác gái vẫn xoay sở để tự chăm lo cơm nước, giặt giũ trong gia đình. Tình hàng xóm ở cái chung cư này rất vui vẻ, thỉnh thoảng nhà này mang đồ ăn, hoa quả, khi thì bát chè, khi thì chùm nhãn, lúc thì quả chuối, quả mận. Một hôm, bác gái gọi điện thoại cho nhỏ bạn tôi hỏi vay tiền, thực sự là cũng không nhiều nhặn gì, chỉ 2 củ thôi. Chẳng là, thỉnh thoảng, bác có chị em ruột già từ dưới quê lên thăm, nhưng mặc định rằng, mỗi lần lên thăm đó, một sự thật ngầm hiểu, bác sẽ bằng cách này hay cách khác, xoay sở một khoản tiền gửi cho người chị em mình, như một phần quà mang về. Mặc dù trong lòng không thực sự cảm thấy...

Cậu bạn ấy…

Cậu bạn ấy… Lần đầu tiên tui gặp bạn ấy là trong 1 kỳ thi học sinh giỏi TP Hải Dương hồi lớp 6 (tức là cách đây 26 năm), chỉ lướt thoáng qua một lần duy nhất, đôi mắt to và đen láy ấy đã ngay lập tức thu hút một đứa con gái mới lớn như tui.  Mà tui ấn tượng xong để đó...cho tới khi chúng tui tình cờ gặp lại nhau trong lớp cấp 3 chuyên Toán tin Trường Nguyễn Trãi (khóa 1997-2000). Bạn là trai lớp Toán, tôi gái lớp Tin. Vẫn thần thái ấy, dáng vẻ thư sinh cùng nước da hơi ngăm, chẳng sao cả khi cậu ấy sở hữu một đôi mắt biết nói với hàng mi cong vút, đến bọn con gái cũng phải phát hờn. Bất chấp cặp kính cận thì Nguyễn Việt Đức vẫn là 1 bạn nam nổi bần bật giữa một rừng 32 các bạn nam lớp 12 Toán Tin (trên tổng số 40 bạn) thời bấy giờ.  Có lẽ bởi cậu ấy vừa đẹp trai, lại con nhà có điều kiện (cái thời mà chúng tui còn ăn mặc lôm nhôm thì bạn ấy đã có hẳn một chiếc dây chuyền vàng tây có biểu tượng logo mercedes nữa kia); cộng thêm các thành tích học tập khá toàn diện, quả ăn...